Tìm Kiếm
Âu Lạc
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
  • English
  • 正體中文
  • 简体中文
  • Deutsch
  • Español
  • Français
  • Magyar
  • 日本語
  • 한국어
  • Монгол хэл
  • Âu Lạc
  • български
  • Bahasa Melayu
  • فارسی
  • Português
  • Română
  • Bahasa Indonesia
  • ไทย
  • العربية
  • Čeština
  • ਪੰਜਾਬੀ
  • Русский
  • తెలుగు లిపి
  • हिन्दी
  • Polski
  • Italiano
  • Wikang Tagalog
  • Українська Мова
  • Khác
Tiêu Đề
Bản Ghi
Tiếp Theo
 

Công Việc Của Minh Sư, Phần 3/12

Chi Tiết
Tải Về Docx
Đọc thêm

Tôi nói cho quý vị biết để làm rõ tất cả hiểu lầm này, nếu không tất cả quý vị sẽ hiểu lầm cả liên lạc viên nữa. […] Và chúng tôi làm việc ngày đêm. Tôi luôn túc trực điện thoại, và cử đệ tử đi khắp nơi. Tôi ký séc, gửi tiền, gọi điện để gửi tiền. Chúng tôi đã tiêu hàng trăm ngàn đô la và nhân lực, hàng trăm người, để đóng gói quà – cả ngày lẫn đêm. Và tôi đã phải xoay xở tất cả những việc này mặc kệ sức khỏe của mình. […] Rồi quý vị biết gì không? Đó là ngay sau khi tôi bị phẫu thuật. Tôi phải phẫu thuật, dù chỉ là ca nhỏ, nhưng nó khiến toàn thân tôi bị tê liệt. Tôi thậm chí không thể đi lại. Tôi thậm chí không thể tắm. Tôi không thể ăn trong hai ngày. Nhưng ngày thứ hai, tôi phải đến Đài tưởng niệm Cựu Chiến binh.

Nhưng ngay cả trước khi đi, tôi đã phải lo sắp xếp tất cả những việc này, tất cả những thay đổi này, đưa ra tất cả những quyết định này. Thị giả của tôi không làm được. Tôi phải làm hết. Họ giúp tôi gọi điện thoại, nhưng mọi thứ đều phải do tôi chỉ định. Ngay cả khi tôi nằm trên giường bệnh với đủ thứ thiết bị nén ép trên người, tôi vẫn phải chỉ đạo nhiều việc phải làm. Và tôi phải mang điện thoại lên giường bệnh. Tôi thậm chí không thể nghỉ ngơi sau phẫu thuật. Tôi phải làm việc ngay lập tức. Ngay phút đầu tiên về nhà sau khi thuốc mê hết tác dụng, tôi đã phải cầm điện thoại lên. Vậy nên đừng trách tôi nhé. Tôi kể với quý vị tất cả những điều này không phải để quý vị biết rằng tôi làm việc rất cực, mà là vì quý vị đã hiểu lầm quá nhiều vì chuyện này. […]

Rồi sau buổi lễ vào buổi sáng, tôi lạnh cóng và ớn lạnh ngay sau ca phẫu thuật, tôi thậm chí không thể đi lại được. Họ phải bồng tôi ra xe, bồng tôi lên máy bay, bồng tôi lên cầu thang xuống rồi lại lên. Vì tôi không thể đi lại, chân tôi không cử động được. Tôi đã uống thuốc nhưng nó chưa ngấm, và thuốc gây mê khiến người ta “phát khùng”. Và còn đau nữa! Ôi! Đau như thể mỗi lần ho, giống như có người đâm dao vào bụng và ngực tôi vậy. Tại vì vừa phẫu thuật xong, và khi ho, nó thật sự rất đau. Và tôi mang tất cả cái đau đó lên máy bay, đến bữa tiệc Cựu Chiến Binh và đến với quý vị, đến buổi biểu diễn opera tối qua. Tôi đã xỉu ở buổi biểu diễn opera, đâu có ai biết. Tôi phải che mặt để không ai thấy tôi trông tệ đến mức nào. Bên ngoài tôi trông lộng lẫy, nhưng bên trong thì cảm thấy rất, rất “bết bát”. [Nhưng] không ai biết cả, vì tôi không muốn làm quý vị lo lắng, nhưng vì hôm nay, người em họ tôi, anh ta phàn nàn, tôi không muốn anh ta hiểu lầm liên lạc viên, tại vì cô ấy thật sự không biết, vì đôi khi chúng tôi không thể liên lạc nhanh vậy được bởi vì điện thoại. Vì chúng tôi đang trên đường đi, chúng tôi đâu có ở tại trụ sở chính, nên đâu có mười cái điện thoại hay năm đường dây điện thoại. Chúng tôi chỉ có những gì ở nhà của đồng tu đó thôi – một cái điện thoại bàn và một điện thoại di động khác mà đôi khi còn không hoạt động nữa.

Và quý vị biết điện thoại di động như thế nào rồi đó, không biết tại sao nó lại không hoạt động. Rất đắt mà vô dụng. Và đôi khi điện thoại còn cháy luôn vì bị dùng cho quá nhiều fax và cuộc gọi cùng lúc, rồi nó bị cháy. Thật đó, nó cháy. Thế là chúng tôi phải ở đó và kêu người ta tới để sửa nó đến hai, ba tiếng, hoặc đôi khi phải để nó nghỉ một tiếng để cho nguội bớt. Nó bị sốt. Quý vị đâu biết tất cả những điều này. Tôi không muốn nói với quý vị, nhưng nếu không nói, quý vị hiểu lầm rất nhiều về cách tôi làm việc, cách tôi sống. Tôi thật sự không có thời gian. Ngay cả việc sắp xếp vé máy bay cũng mất rất nhiều thời gian; và khi mình đổi vé, thì lại càng mất thêm thời gian và cả tiền bạc nữa, lúc nào cũng vậy. Mỗi lần đổi vé, lại phải trả thêm tiền. Và việc đó cũng làm họ không vui, vì mình khiến công việc của họ thêm lộn xộn. Họ thích mọi việc suôn sẻ, mà mình đổi đến ba, bốn lần cho 11 người, ba máy bay, thì họ đâu có thích. Tóm lại, chuyện là như vậy. Và điện thoại đã bị cháy nhiều lần ở LA.

Và còn nhiều chuyện khác nữa. Có khi tôi muốn nghỉ ngơi, nhưng rồi đồng tu cứ lén lút vào như thể tôi đang giữ bí mật gì vậy. Họ cứ lẻn vào từ cửa sau, từ cửa ga-ra, chỉ kiếm cớ để nhìn tôi, rồi gây ra bao nhiêu rắc rối. Tôi chẳng bao giờ có thời gian để nạp lại năng lượng. Đôi khi, tôi quá mệt mỏi muốn nạp lại năng lượng. Con người không bao giờ biết thế nào là đủ. Tôi cho quý vị tất cả những gì tôi có. Mọi thứ tôi có thể cho, tôi đã cho rồi. Nhưng một số quý vị luôn đòi hỏi thêm. Tôi không biết tại sao. Nếu quý vị thật sự tin tôi, quý vị phải biết. Quý vị phải biết rằng tôi sẽ thu xếp để gặp quý vị khi đến lúc. Và tôi sẽ cho quý vị đúng mức quý vị cần.

Quý vị đừng có lúc nào cũng đòi hỏi ở tôi nhiều quá; nhất là anh chàng này. Anh ta lúc nào cũng muốn nhét tôi vào túi mình và chăm sóc (Và không bao giờ để Sư Phụ đi.) và không bao giờ để tôi đi. Và rồi tôi phải chăm sóc con gái của anh ta và bất cứ gì của anh ta. Tôi cảm ơn tình thương của quý vị, nhưng quý vị phải biết rằng, chúng ta nên chia sẻ tình thương đó với mọi người. Quý vị thấy tôi đã hy sinh người thân trong gia đình mình như thế nào. Họ không gặp tôi nhiều năm rồi. Em họ tôi đã không gặp tôi hai năm rồi! (Hơn hai năm. Hai năm rưỡi.) Hai năm rưỡi? Thật sao? Chao ơi, xin lỗi, lâu quá rồi. Và nhiều anh chị em họ khác cũng không có dịp gặp tôi. Và một số anh chị em họ của tôi muốn đến Đài Loan (Formosa) để gặp tôi. Tôi nói: “Làm ơn, đừng đến, thật vậy. Đừng giận, nhưng cũng đừng đến, vì tôi không biết ngày mai tôi có còn ở đây hay không. Rồi quý vị dùng tất cả tiền bạc và thời gian để đến thăm tôi mà nếu tôi không có ở đây, quý vị sẽ rất buồn. Cứ chờ đó, có thể tôi sẽ đến đất nước của quý vị rồi lúc đó quý vị đến thăm tôi. Như vậy chắc chắn hơn”.

Thật đó! Nhiều anh chị em họ hoặc anh chị em ruột của tôi – quý vị biết mà, anh chị em họ muốn gặp tôi ở khắp mọi nơi. Tôi nói: “Không, không, đừng đến, đừng đến”. Bởi vì tôi không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Đôi khi, với chương trình cho người tị nạn, có điều gì đó kêu gọi, hoặc một số lời hứa ở một nước nào khác, thì tôi phải bay. Hoặc đôi khi có thảm họa ở đâu đó, hoặc có chuyện gì đó bất ngờ xảy ra. Vì vậy, tôi thật sự không có thời gian. Cha mẹ tôi đến thăm tôi. Tôi thậm chí còn không đến thăm họ. Họ đến thăm tôi hai tuần, và mỗi ngày tôi chỉ có khoảng hai, ba tiếng đồng hồ dành cho họ. Chỉ vậy thôi. Và chị em gái của tôi đã khóc khi ra về mà chưa gặp tôi đủ khi quay về Âu Lạc (Việt Nam), nhưng tôi chỉ có thể cho bấy nhiêu thôi.

Thật ra, tôi cho quý vị nhiều hơn là cho gia đình tôi. Hoặc ít nhất là tôi cho quý vị nhiều nhất có thể như thể quý vị là gia đình tôi. Cho nên quý vị đừng phàn nàn nữa. Được chứ? Tôi thật sự bỏ bê gia đình mình khi nói đến việc dành thời gian. Quý vị thì có thể đến thăm bạn bè, họ hàng và anh chị em họ của quý vị, v.v. Còn tôi thì không có thời gian đến thăm họ và họ phải bay khắp nơi để gặp tôi. Chị gái tôi, mỗi khi tôi ở Hoa Kỳ, chị đều bay đến gặp tôi; chị đã bay đến bốn, năm lần từ nhiều tiểu bang khác nhau để gặp tôi. Và chị còn bay sang Hồng Kông để gặp tôi nữa. Họ thật sự thương tôi. Nếu không, chị ấy đã không lãng phí bao nhiêu thời gian của mình để bay tới bay lui như vậy. Và chị ấy còn nhỏ người hơn tôi, và cũng không thích bay cho lắm, nhưng chị ấy thương tôi. Chúng tôi lớn lên cùng nhau. Nhưng dù vậy, tôi cứ phải nghĩ cho cả thế giới và quên đi tình cảm cá nhân của mình. Bây giờ quý vị biết rồi đó.

Xin đừng trách họ. Tất cả là do lịch trình dày đặc. Ngay cả họ cũng chỉ mới biết tôi sẽ đến đây vào ngày hôm trước thôi. Bởi vì đầu tiên chúng tôi đã sắp xếp lịch trình rằng tôi sẽ đến vào buổi sáng, và rồi sau đó vì Ngày Cựu Chiến Binh... Họ mời tôi vào phút cuối, nên tôi phải đến đó và phát biểu. Rồi họ bồng tôi ra xe, rồi họ đẩy tôi trên xe lăn để lên bục phát biểu, rồi họ lại đẩy tôi trở ra trên xe lăn như một người tàn tật, đến xe lăn rồi lại đưa tôi lên xe hơi, và sau đó họ phải bồng tôi lên máy bay và bồng tôi đi bất cứ đâu vì hôm đó tôi không thể đi lại được. Quý vị có thể tưởng tượng được không? Ngay sau ca phẫu thuật, mình không đi lại được, không vững vàng. Đôi khi có thể, nhưng tùy vào lượng thuốc mê mà họ đã dùng cho mình. Họ đã cho tôi quá nhiều đến nỗi toàn thân bị tê liệt, và sau khi thuốc hết tác dụng, tôi bị đau, đau nhức khắp người. Giống như tất cả xương của tôi chỗ nào cũng bị gãy, và mọi thứ đều đau. Ngay cả khi thở cũng đau. Nói chuyện cũng đau. Ho cũng đau. Nhưng tôi đâu muốn nói với quý vị chuyện này. Tôi đâu muốn làm phiền quý vị, khiến quý vị lo lắng.

Bây giờ tôi ổn rồi. Hôm nay tôi đã khá hơn. Tôi có thể đi lại. Đôi khi hơi chóng mặt, nhưng đỡ hơn ngày đầu tiên khi tôi đến gặp quý vị. Họ phải bồng tôi đi khắp nơi. Thật sự bồng như một đứa trẻ. Nếu lúc đó quý vị nhìn tôi, quý vị sẽ cảm thấy: “Trời ơi, Minh Sư kiểu gì vậy? Sao lại để người ta bồng như thế?” Nhưng tôi không đi được. Tôi không thể bước đi. Chỉ có thể đi được vài bước với người nào đó dìu tôi. Nếu không, nhất là đi cầu thang v.v., tôi không thể đi được. Nhưng khi tôi đến Dallas, thì khá hơn. Nhưng đó là lý do mà tất cả chương đều bị... Tôi thậm chí không thể thay đổi nó cho dù vì lý do sức khỏe. Người ta sau khi phẫu thuật, họ sẽ nghỉ ngơi, phải không? Nhưng tôi không thay đổi nữa vì nghĩ rằng không thể thay đổi được nữa. Tôi đã thay đổi ba lần rồi. Nếu tôi không đến, tôi chắc chắn quý vị sẽ rất buồn. Vì vậy, ngay cả vào phút cuối, chúng tôi đã đổi toàn bộ vé máy bay và sau đó chúng tôi đến. Chúng tôi đi theo hai nhóm. Chúng tôi chỉ có thể đổi năm vé. Nên năm người đến cùng tôi và bảy người đến trước đó. Tình huống thật đảo lộn hết cả. Cho nên quý vị phải đi đón hai lần cho nhóm của chúng tôi. Điều này cũng gây bất tiện cho quý vị.

Rồi quý vị biết gì không? Bồng tôi lên máy bay và sau đó thì sao? Bồng tôi ra khỏi máy bay, bồng tôi vào xe limousine, và tôi phải thay đồ ngay lập tức vì trước đó tôi tham dự lễ tang vào buổi sáng, tôi mặc đồ đen. Và khi tôi đến nhà hát opera, tôi phải trông đẹp hơn. Nên, tôi phải thay đồ trên xe limousine để trông phù hợp với nhà hát opera. Hai sự kiện này hoàn toàn trái ngược nhau. Một là dành cho người đã khuất, mình không thể mặc đồ đẹp. Nên tôi phải mặc đồ đen nhất có thể – mũ đen, váy đen, mọi thứ đều đen. Vì vậy, khi đến nhà hát opera, tôi đâu thể mặc vậy được. Cho nên, tôi phải thay một chiếc váy dạ hội.

Và dù tôi tàn tật như vậy, tôi phải mặc tất cả váy áo và trang điểm trên xe, rồi biến mình thành một nàng công chúa như quý vị thấy, làm tóc đẹp và mọi thứ. Nhưng quý vị không biết lúc đó tôi đã khổ sở như thế nào. Tôi chỉ nhìn đẹp! Tôi nhìn đẹp vì quý vị. Và rồi tôi cảm thấy rất đau nên tôi xin lỗi vì đã bỏ lỡ một số bài hát của quý vị vì tôi đã xỉu ở đó. Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Và tôi dùng đá lạnh để giữ cho mình tỉnh táo, nhưng thuốc vẫn khiến mình buồn ngủ. Dù sao thì, chúng tôi đã vượt qua. Chúng tôi đã thành công. Tôi đã làm được để không ai biết gì cả. Và họ đã bồng tôi đến nhà hát opera vào phút cuối. Vì chúng tôi đã thay đổi lịch trình lần thứ ba, nên tôi không còn thời gian nữa. Chỉ vội vã từ nhà đến nghĩa trang cựu chiến binh, rồi vội vã từ nghĩa trang ra sân bay, rồi vội vã từ sân bay đến thẳng nhà hát opera của quý vị. Không có thời gian để ăn.

Tôi chẳng ăn gì từ sáng hôm đó ngoài mấy miếng bánh mì nướng. Tôi phải ăn chút bánh mì nướng và vài thứ để giữ sức. Nếu không, tôi biết làm gì trong nhà hát opera của quý vị? Nên tôi chỉ ăn một miếng bánh mì nướng và chút gì đó, rồi uống hết thuốc để ráng tiếp. Chỉ vậy thôi. Rồi tôi chạy từ sáu giờ sáng hôm đó cho đến tận tối. Và... (Và vẫn tiếp tục sau đó.) Ừ, vẫn tiếp tục sau đó nữa. Quý vị thấy đó, còn nhiều việc khác nữa. Quý vị thấy không? Hôm đó tôi còn chẳng có thời gian để ăn. Hết việc này đến việc khác nối tiếp nhau. Mình bị đau dạ dày, mà chẳng có gì trong bụng, không còn chút năng lượng nào, chỉ có thuốc gây mê trong người. Lúc đó đáng lẽ cần ăn uống nhiều. Cần nước đá, cần nhiều thứ, vậy mà chẳng có gì cả! Không có gì cả, thức ăn cũng không. Vậy nên, quý vị hiểu ý tôi không, tôi hy sinh cho quý vị nhiều thế nào.

Giờ thì, nếu quý vị phàn nàn, thì nói tôi biết. Nếu quý vị còn điều gì muốn phàn nàn nữa, cứ nói với tôi. (Lần sau khi Sư Phụ bị bệnh, xin nói cho chúng con biết ạ.) Tôi đã nói với anh rồi! Chắc là tôi chưa nói với anh, nhưng người bạn đã nói với anh rồi, phải không? (Không có ai nói ạ.) Khi họ gọi điện cho anh, họ đã nói với anh rồi. (Không có nói về ca phẫu thuật. Không ai nói là Sư Phụ đã phẫu thuật ạ.) Nhưng chắc là tôi đã nói với anh rồi. (Chúng con có thể trì hoãn chuyện đó lại.) Nhưng tôi nghĩ là khi mới đến, tôi cũng đã nói với anh rồi. (Chỉ khi Sư Phụ xuống máy bay.) Ừ. Nhưng mà, anh vẫn thỉnh cầu tôi ăn sáng, vì con gái anh, vì mẹ anh, vì bất cứ gì; mặc dù sau khi anh đã biết rồi. Không ai đủ nhạy cảm (Ồ, không. Sư Phụ cứ khăng khăng, ngày hôm sau...) để bận tâm.

Tôi cứ khăng khăng? (Sư Phụ không chịu nghỉ.) Ừ, tôi đã hứa, nên tôi sẽ đến. Nhưng không phải tám, chín giờ sáng. Không cần phải phải thêm nhiều giờ nữa cho tôi. Đó là sự thật. Vậy quý vị đừng cho anh chàng này thứ gì cả. Quý vị cho anh ta trái chuối, anh ta lại muốn trái táo. Vậy thôi. Giờ chắc quý vị đã biết anh ta rồi, hay là không? (Dạ rồi.) Nhưng như vậy tốt. Vậy tốt. Anh biết mình muốn gì. Anh biết mình muốn gì. (Con mừng vì Sư Phụ ở đây.) Được rồi. (Con mừng vì Sư Phụ ở đây.) Và rồi anh có được thứ mình muốn. Cái đó rất tốt cho việc kinh doanh. Nhưng anh phải dùng chiến lược đó áp dụng cho người ngoài, không phải để bắt tôi, “để bắt cá”. (Nhìn tất cả những “con cá” xinh đẹp mà Sư Phụ đã bắt được nè.) Nhưng đó là tôi bắt, không phải anh. (Sư Phụ đã bắt được. Đây ạ.) Lần sau, anh dùng chiến lược đó mà bắt “cá”. Đừng có bắt tôi. Anh bắt lộn “cá” rồi.

Photo Caption: Hướng Về Phía Sáng

Tải ảnh xuống   

Xem thêm
Tất cả các phần (3/12)
1
Giữa Thầy và Trò
2025-10-05
2082 Lượt Xem
2
Giữa Thầy và Trò
2025-10-06
1663 Lượt Xem
3
Giữa Thầy và Trò
2025-10-07
1502 Lượt Xem
4
Giữa Thầy và Trò
2025-10-08
1406 Lượt Xem
5
Giữa Thầy và Trò
2025-10-09
1367 Lượt Xem
6
Giữa Thầy và Trò
2025-10-10
1363 Lượt Xem
7
Giữa Thầy và Trò
2025-10-11
1309 Lượt Xem
8
Giữa Thầy và Trò
2025-10-12
1330 Lượt Xem
9
Giữa Thầy và Trò
2025-10-13
1244 Lượt Xem
10
Giữa Thầy và Trò
2025-10-14
1000 Lượt Xem
11
Giữa Thầy và Trò
2025-10-15
863 Lượt Xem
12
Giữa Thầy và Trò
2025-10-16
805 Lượt Xem
Xem thêm
Video Mới Nhất
Tiết Mục Nhiều Tập Với Các Tiên Đoán Cổ Xưa Về Địa Cầu
2025-10-19
1 Lượt Xem
Giữa Thầy và Trò
2025-10-19
1 Lượt Xem
Thơ Nhạc Tình Yêu và Tâm Linh
2025-10-18
317 Lượt Xem
Giữa Thầy và Trò
2025-10-18
659 Lượt Xem
Tin Đáng Chú Ý
2025-10-17
319 Lượt Xem
35:25

Tin Đáng Chú Ý

131 Lượt Xem
Tin Đáng Chú Ý
2025-10-17
131 Lượt Xem
Chia sẻ
Chia sẻ với
Nhúng
Bắt đầu tại
Tải Về
Điện Thoại
Điện Thoại
iPhone
Android
Xem trên trình duyệt di động
GO
GO
Prompt
OK
Ứng Dụng
Quét mã QR,
hoặc chọn hệ điều hành phù hợp để tải về
iPhone
Android