Tại Nhà Đồng Tu Ở đây đúng là một nơi “ẩn náu”. Quý vị từ đâu...? Houston hả? Mang giày vào được không? (Dạ xin Sư Phụ cứ tự nhiên ạ.) Ừ. Chà, có lửa và đủ thứ. ...mọi người suốt ngày dù sao mình cũng cần nước. Thật tuyệt vời. (Dạ, đúng vậy.) Mấy cái này là tôi tự thiết kế đó. (Thật tuyệt vời.) Tôi đâu phải kiến trúc sư. Chà, chao ơi. Con trai lớn của cô thức dậy rồi hả? (Dạ dễ lắm ạ.) (Cocktail (không cồn) của Ngài, thưa Ngài.) Thật sao? (Dạ không hẳn. Nhưng ngon. Nước ép trái cây.) Vậy hả? (Nước ép trái cây có ga.) Ồ. Ồ, thật tuyệt vời. Hay là chúng ta ngồi ngoài này nhé, cưng? Ngồi bên ngoài được không? (Dạ được, nếu Ngài muốn. Nếu Ngài muốn.) (Anh có muốn nói với Sư Phụ là mình đã chuẩn bị trái cây và dọn bàn sẵn rồi không?) (Dạ chúng con đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng cho Sư Phụ.) Không sao. Cứ thế đi, quý vị muốn sao cũng được. (Vậy thì mình vào trong.) Được. Nhưng tôi nghĩ ngoài trời rất tuyệt, có nước... Ồ, quý vị biết tôi thích nước mà.
(Chúng con sẽ ra ngoài.) (Khi tất cả đồng tu đến, chúng con sẽ ra ngoài nếu Sư Phụ muốn.) Thật đẹp. (Hildegard đâu?) Chà. (Chúng con có rượu (không cồn) có ga.) (Chúng con có trái cây thật ở khắp nơi khác.) Ồ, vậy à? (Cái đó, cô ấy đã làm cái đó.) Cô ấy làm hả? (Cô ấy cũng làm mấy con búp bê này.) Làm thế nào? (Cô ấy đã khắc từ đồ gốm ra.) Ồ, không thể tin nổi, khéo tay quá! Tôi tưởng đó là trái cây thật! Cô làm à? (Con đâu làm trái cây được. Con chỉ làm cái giỏ sừng thôi.) (Cô ấy làm cái giỏ sừng.) Cô ấy làm cái giỏ sừng. (Con không có làm trái cây.) Ồ, cô còn làm mấy chiếc cốc đó. (Dạ. Mình có thể mua trái cây ạ.)
Ồ. Cô làm mấy thứ này... Cô làm búp bê nữa hả? (Con làm búp bê.) Cô đã làm thế nào? (Con mua đồ gốm, rồi khắc ra. Con khắc da và mắt. Con khắc... (Ồ, vậy sao?) Con khắc tai và móng tay nữa. Không có búp bê nào có móng tay như búp bê của con.) Vậy sao? (Con còn khắc cả lòng bàn tay, để mình có thể đọc được chỉ tay.) Ồ, cô làm thế nào? Ý là cô mua búp bê rồi khắc thêm lên? (Mình mua khuôn chưa nung, gọi là đồ gốm xanh, mềm hơn phấn và) Và … (khắc nó bằng các dụng cụ, cọ.) Ồ, vậy hả? (Dạ. Và sau đó con còn may cả áo đầm.) Đúng là như điêu khắc. (Con thiết kế áo đầm. Con may áo đầm.) Giống như tác phẩm điêu khắc vậy. Tôi có thể lấy cái này. (Vâng. Sư Phụ muốn cái này ạ? Ngài muốn búp bê?) Không. Không. Cái áo đầm thôi. Tôi chỉ đùa thôi. Đẹp lắm. (Có lẽ không đúng cỡ của Ngài.) Ừ. (Nó nhỏ. Cỡ nhỏ.) Sao, tôi đâu có nhỏ bé đến vậy.
Cô rất khéo tay! Chà. (Con làm cái này cho một bé gái ở Washington, DC. Vì vậy, con sẽ gửi cho cô bé.) Vậy hả? Ồ. Đẹp quá. Chà. Cô còn thiết kế gì nữa? Mọi người đến hết chưa? Những vị khách tuyệt vời nhất. Còn có một số người nữa, nghe nói có vài người Mỹ nữa từ Trung tâm (thiền), có lẽ họ sẽ đến sau. (Dạ.) (Họ sẽ đến vào khoảng...) Được rồi. Họ biết chứ? Mọi người biết chứ? Được rồi. Đi thôi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Hai người khỏe không? (Kéo ghế lại.) Ừ. (Chúng ta cần một cái ghế cho...) (Có ghế đằng kia kìa.) Còn trẻ em thì sao? (Dạ trẻ em đang...) (Trẻ em ở bên ngoài. Chúng con không biết phải chuẩn bị gì bây giờ. (Được rồi.) Chỉ là...) Được rồi. Không sao. Chúng ta không... (Thêm một cái ghế nữa. Cần thêm một chỗ ngồi nữa, cưng à.) (Ồ, cái này, cái này.) (Có một cái ghế.) Chúng ta chỉ đến đây để ăn trái cây. Thật đẹp, thật nghệ thuật. (Lấy ghế nào cũng được. Cái đó. Chúng ta...) Cô ấy phải tự lấy ghế cho mình. Ừ, được rồi... (Và con sẽ chỉ...) (Dạ, dạ, dạ, cái đầu gối.) Ừ, đúng rồi. Tuyệt vời. Lại đây nào. (Dạ vâng.) Vậy bây giờ chúng ta hơi... Không. (Hoàng gia.) Ừ. Giờ thì chúng ta bình đẳng rồi. Bốn chàng trai và bốn...
(Cảm ơn Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư. Chúc Ngài mạnh khỏe và trường thọ.) Được rồi. Cảm ơn. Đây nè cưng. (Nếu Sư Phụ muốn chúc phúc cho chúng con, chúng con rất muốn nhận. Ý con là lời cầu nguyện.) Chúng ta hãy cầu nguyện rằng nước Mỹ sẽ trở nên vĩ đại trở lại, về tinh thần cũng như về vật chất, sức mạnh kinh tế, và dẫn dắt thế giới đến cùng một vị thế. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Không có chi. (Cảm ơn Sư Phụ.) Bởi vì nước Mỹ là một quốc gia hàng đầu và họ hiện đang gặp khó khăn trong việc lãnh đạo. Nên mình cầu nguyện rằng họ lãnh đạo tốt, trở nên mạnh mẽ và cũng có thể là ngọn hải đăng dẫn đường cho muôn dân.
(Sao không dâng Sư Phụ một ít trái cây, trước mặt Ngài có một ly trái cây nhỏ. Thưa Sư Phụ muốn dùng nước nóng hay trà ạ?) À, nước nóng là được rồi. (Nước nóng ạ?) Anh ấy sẽ lấy cho tôi. Được rồi. Quý vị muốn tôi phục vụ hả? (Ồ, không cần đâu ạ.) Thôi để tôi làm. Tôi làm được. Tôi không chắc anh làm được không. (Chúng con có một cái đĩa khác chưa ai dùng tới nếu Ngài thích…) Ồ, không sao. Cô không có muỗng để múc hả? (Dạ có cái nĩa ở đó. Vâng.) Nĩa? Phải không? Cho tôi dùng hả? (Dạ.) Quý vị biết đấy, phải có muỗng với nĩa chứ. (Có muỗng múc. Chúng con có...) Thôi khỏi đi. (hàng ngàn cái.) Tôi có đủ rồi. (Nhưng khi cần lại không có ạ?) Đúng vậy. Lúc nào cũng vậy. Trong túi xách tôi cái gì cũng có, ngoại trừ lúc tôi cần.
Ai đó? Ai vậy? (Dạ con.) Anh hả? (Dạ.) Mới một năm rưỡi thôi. (Con có gặp Sư Phụ ở Đài Loan (Formosa).) Ồ, thật sao? (Vào ngày sinh nhật của Ngài.) Anh lấy mấy thứ cầu kỳ này ở đâu vậy? (Chúng con đã đặc biệt nhờ xay riêng.) Ồ, thật sao? (Chúng con biết chỗ xay tươi mỗi ngày.) Ồ, hay quá. Y như kiểu thôn quê. Giống như hồi xưa vậy. Anh ấy xay mọi thứ còn tươi. Quý vị ổn chứ? (Dạ ổn.) Đêm qua ngủ ngon không? (Dạ con ngủ ngon.) Cô đến lúc mấy giờ? Ngồi xuống đi. (Dạ vài ngày trước.) Chúng ta không cần phải làm phiền vì… (Dạ.) Dù sao thì, họ hiểu mà. Cứ ăn đi. Vậy thôi. Quý vị xứng đáng mà. Ăn đi. Rồi lát nữa sẽ có thêm người mang đồ ăn đến, tôi đoán vậy. Chẳng phải họ đã đến rồi sao? (Dạ.) Lẽ ra họ phải đến rồi chứ. (Dạ, lẽ ra họ đến rồi.) Còn việc chuẩn bị thì sao? (Chuẩn bị. Angela định giúp họ chuẩn bị nên…)
Được rồi. Vậy thì quý vị sẽ có buổi dã ngoại ngoài trời. Tôi thích ngồi ngoài trời hơn, nhưng họ (Cứ nài mãi.) “nhốt” tôi ở đây. Quý vị biết làm Minh Sư là thế nào rồi đó. Muốn gì cũng không được. Vậy nên cứ ở lại đây là được. Ăn [bơ] hạnh nhân, phô mai thuần chay này nọ. Tôi không cắt nổi, nó dai quá. Bánh bagel không nên cứng thế này. Đây là bơ hạnh nhân. (Đây là cái cuối cùng.) Đây là phô mai thuần chay, có đủ hết rồi. Nhân tiện, ăn tạm trong khi chờ đợi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Đây, của cô. (Cảm ơn Sư Phụ.) Cưng à. Chỉ một chút thôi (Cảm ơn Sư Phụ.) để cô biết tôi không quên cô. (Cảm ơn Sư Phụ.) Rồi lát nữa sẽ có bữa lớn, được chứ? (Dạ. Cảm ơn Sư Phụ.) Quý vị biết chứ? Được rồi. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Ừ, đó là kiểu đơn giản, kiểu Mỹ mà. (Ở đây. Dạ. Con có nói với cô ấy, chúng ta đang ăn, nên bây giờ cô ấy đang trên đường đến.) Cô ấy đang ở đâu? Bên ngoài? (Dạ không, cô ấy gọi điện. Cô ấy nói chuyện trên điện thoại. Họ đang đi ra xe.) Đang trên đường đến à? (Dạ vâng.) Cô ấy đang trên đường đến hả cưng? Ồ, tốt.
Mọi người có thể nghiệm tốt chứ? Tất cả quý vị có thể nghiệm tốt chứ? (Không tệ.) Không tệ hả? Chà. Đông kín nhà luôn. Anh chàng kia là ai vậy? Tôi không biết anh ta. Chà, căn nhà. Tại sao quý vị không thử? Tôi vừa nói với tài xế, người lái xe. Sao quý vị không thử tìm một mảnh đất rồi mua nhà hay gì đó? Thiếu bao nhiêu, tôi sẽ ráng bù thêm vào. (Ồ!) Tôi xin lỗi nha, vì chăm sóc người ngoài nhiều hơn là chăm sóc quý vị. Tôi toàn cho họ hàng trăm ngàn đô la, hàng triệu đô la trong khi lại “keo kiệt” với quý vị. Tôi sẽ ráng cải thiện. Mà cũng tại quý vị hết. Quý vị không chịu thiền đủ. Không thiền đủ về tiền bạc. Người ngoài, họ thiền quá nhiều về tiền bạc. Thành ra họ thu hút tiền của tôi. Mình nghĩ gì thì sẽ được cái đó. Còn mọi người bên ngoài thì sao? Ổn chứ? (Chúng con ổn.) (Dạ ổn.) Thấy tôi không? (Dạ thấy.) Ừ. Tôi cao một mét rưỡi mà.
Chị gái tôi. Chị ổn chứ? Hai người đang làm gì ở đây? Ba người? À, chị nữa hả? (Dạ có hết nhà đi.) (Dạ.) Chị Hai hả? (Dạ.) Đó hả? (Dạ.) Xin lỗi nha. Họ chiếm hết giờ của tôi rồi. Quý vị có thẻ vào gì không? (Dạ, họ vừa mới được thọ Tâm Ấn.) Tất cả đều thọ rồi hả? (Dạ rồi.) Tôi không tin đâu. Mấy người bỏ miếng thịt bò bít tết với sườn heo từ hồi nào vậy? Ồ, quý vị thấy đó, toàn là chị em yêu quý nhất của tôi – một người là cô em họ, và người kia là chị gái ruột của tôi. Đó là cháu ruột của tôi. Ồ, quý vị thấy không? Họ là hai hoa khôi của Âu Lạc (Việt Nam). Đứng lên. Đứng lên. Mấy người cũng thọ Tâm Ấn rồi hả? Không, tôi không tin đâu. (Dạ đúng, tất cả đều thọ hết rồi.) (Dạ vâng.) Tất cả? (Ba người.) Thiệt hả? (Dạ đúng.) Ba hay bốn? (Dạ ba.) (Dạ bốn.) Ba. Cô kia chưa thọ hả? (Dạ bốn.) Còn em? (Dạ ở ngoài.) (Dạ.) (Bốn và chở.) Chở? (Chở Asan đi.) (Dạ đây nè, đây còn có mấy cụ.) (Dạ đây còn nè, Sư Phụ. Đây còn mấy người.) Thôi đuổi hắn ra cho rồi. Chở mà tu hành gì?
Được rồi. Mời vào. (Dạ. Mời vào. Mời vào.) Xin mời vô hết. Ngồi chen chúc cũng được. Được rồi! Không, không. Nếu ai có tai nghe thì cứ ngồi ở đó. Còn những người khác có thể… Không thoải mái lắm đâu. Cứ ngồi đây để nhìn thấy tôi cho rõ vì đã 25 năm rồi mấy người chưa gặp tôi. Lại đây ngồi đi. Toàn là anh em, cháu trai này nọ của tôi cả. Quý vị thấy hết rồi chứ? Toàn mấy người đẹp. (Con không có giấy, họ không cho vô.) Đúng rồi. (Dạ ở bên ngoài.) Ờ, được rồi. (Nãy giờ con đợi Ngài.) Ồ, xin lỗi nha. Vậy còn ai nữa không? Kêu họ vô luôn đi. Có bà con nào không? Ai cũng vào được, dù chưa thọ Tâm Ấn. Bảo họ vô đi. Trời đang mưa. (Anh [đồng tu].) À, anh [đồng tu] hả? (Dạ.) Anh [đồng tu] cũng “không qua”. Tôi đâu làm gì được. Ở đây đâu có vụ “người thân với bạn bè”. Chỉ có cái thẻ (Tâm Ấn) thì mới được. Thôi, ngồi xuống đi. Ồ, quý vị thấy đó. Cô ấy là vợ của em họ tôi. Hồi nhỏ, chúng tôi cùng nhau lớn lên. Còn đó là em gái tôi, em gái họ của tôi. Đây là chồng cô ấy. Ồ, còn nhiều người nữa. Tôi không nhớ hai người này. [Anh đồng tu] hay vợ [anh đồng tu] cái gì đó. [Anh đồng tu] hay bé gì đó. (Con chị.) À, con chị [đồng tu] hả? Trời ơi, quên rồi. Còn tên này bên này. Ồ vậy sao? Ồ, không. Hôn phu hả? (Dạ hôn phu.) (Dạ phải.) Ồ, đúng. Tôi nghe nói cô đã dùng găng tay của tôi cho lễ đính hôn của cô. Được rồi. (Cảm ơn Sư Phụ. Đi gặp Sư Phụ.)
Photo Caption: Ranh Giới Giữa Đây Và KIA Chỉ Mỏng Hơn Một Sợi Tóc. Nhận Thức Rõ Để Được TỰ DO!